Em năm nay 24 tuổi đã lấy chồng hai năm trước. Ngày cưới anh, có lẽ em đã không thật lòng. Em cưới anh vì bố mẹ thấy vui nên có lẽ sau hai năm chung sống với anh, em vẫn không thể yêu anh được nhiều hơn tiếng sét ái tình của anh dành cho em.
Khi cưới anh, em đã coi như đặt số phận mình hên xui một mất một còn. Nhưng em không hiểu mình đã may mắn hay xui xẻo khi cưới anh được vài tháng em biết anh bị bệnh thận, bị phù nề bọng nước cả người rồi giờ đến huyết áp. Em lặng lẽ chăm anh trong bệnh viện còn gia đình anh chỉ hỏi han. Bố mẹ anh không bay vào Sài Gòn với anh, không hỏi han em lấy một lời. Chỉ có em một mình bên anh, gia đình em thấy lo cho em vì em quá vất vả. Nhưng rồi em cũng vượt qua được.
Sau một năm qua lại, em và anh vẫn chưa có con. Hai đứa quyết định đi khám thì bố chồng phán một câu xanh rờn rằng: "4 - 5 năm nữa rồi đi khám một thể cũng được". Em rất buồn nhưng vì ý nguyện của bố mẹ đẻ, em vẫn đi khám trong nước mắt. Anh âm thầm lặng lẽ khi có kết quả bác sĩ nói anh tinh trùng yếu. Em ra sức bồi bổ cho anh.
Bố mẹ anh nói: "Ăn nhạt thôi không ảnh hưởng thận và huyết áp", "Ăn ít thịt bò thôi không nhồi vào đến lúc hối không kịp", vậy là lại do em có lỗi. Thậm chí mỗi bữa ăn, chị chồng còn qua ăn thử, có bữa thì là mẹ chồng. Câu em nhận được một là mặn, hai là nhiều mỡ. Ăn rau thì bảo không đảm bảo sức khỏe làm việc.
Ảnh minh họa. |
Khi về quê chồng, em bị cô dì chú bác anh nói rất nhiều, "đã không đẻ được còn cưới làm gì khổ gia đình người ta ra", "Khổ đời trai của nó", "Lỗi lại tại vợ"... Nghe những lời đó em đau đớn vô cùng. Khi em mệt mỏi nhất, anh cũng quan tâm, chịu khó chăm sóc, phụ giúp em việc nhà. Nhưng chỉ được một thời gian, trong tâm em khi đó buồn lắm. Em đã nói là sẽ ly hôn anh để cả hai được giải thoát. Cho đến khi em gặp lại một người, anh ấy là người em quen trước khi lấy chồng.
Anh tâm sự với em mọi lúc em cần còn chồng em lại ôm máy tính chơi game và cười nói chửi bới. Khi anh đọc được những dòng tâm sự của em, anh ấy đã hỏi lý do tại sao không kể cho anh nghe. Em chỉ biết im lặng. Và rồi em đã yêu người ấy. Chúng em vài năm không gặp nhau rồi nhưng có lẽ anh ý hiểu em hơn ông xã. Anh có đề nghị em hãy ly dị rồi về Hà Nội sống và làm việc như trước kia. Khi đó em chưa yêu anh thực sự mà chỉ có chút tình cảm với anh.
Đợt vừa rồi, chồng em có ý định muốn đi khám lại nhưng bố chồng em lại nói: "Trước 30 tuổi có con cũng không muộn mà lo gì". Lại một lần nữa, bố chồng nói em như vậy, là do em đáng bị như vậy hay tại số em nó khổ thế. Em quyết định chia tay chồng, nhưng chồng nói không ký.
Em muốn ra đi để gia đình nhà chồng yên ấm, để hai đứa được nhẹ lòng, đề chồng có thể gặp người khác tốt hơn vợ. Có người nói em có cuộc sống sung sướng, đi làm chả phải lo gì, chồng đưa lương hết cho vợ, lại không rượu chè, thuốc lá, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Giờ em không biết nên làm thế nào? Em bế tắc và đang đi dần vào ngõ cụt. Hãy giúp em với.
Sunny
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.