Tôi 27 tuổi, đang làm việc cho một công ty tư nhân và vẫn còn độc thân. Ngoài thời gian đi làm, tôi có tranh thủ buổi tối đi học thêm một lớp bồi dưỡng nghiệp vụ để bồi đắp thêm kiến thức và giết thời gian. Tại đây tôi đã nhanh chóng kết thân với một nhóm bạn gồm cả nam và nữ. Sau buổi học là thời gian chúng tôi tụ tập trà đá trò chuyện… rồi những buổi đi chơi, đi du lịch xa của nhóm ngày một nhiều và rồi mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó.
Anh là người lớn tuổi nhất nhóm tôi và tất nhiên anh đã có gia đình (anh chưa từng giấu diếm điều đó), anh không đẹp trai cũng không hề có điểm gì đặc biết, chỉ duy nhất anh có sự chín chắn và chững chạc của một người đàn ông trưởng thành.
Tình cảm ban đầu chỉ là anh em chơi với nhau rồi quan tâm đến nhau, nhưng rồi trong những chuyến đi xa (tôi thường ngồi sau xe anh), chúng tôi trò chuyện, tâm sự với nhau nhiều hơn, tôi cảm nhận được hơi ấm từ anh, sự mạnh mẽ và cuốn hút của một người đàn ông. Những cuộc gọi, những tin nhắn của tôi và anh ngày càng nhiều hơn, để rồi một ngày tôi nhận ra rằng mình đã thích anh từ lúc nào.
Cứ tưởng đó chỉ là một chút "say nắng" người đàn ông đã có gia đình, tôi sợ và rồi tôi đã chạy trốn anh, tôi cắt đứt mọi liền lạc với anh, nhưng rồi tình cảm trong tôi dành cho anh lại một lớn, tôi xót xa khi phải thừa nhận với bản thân mình rằng tôi đã yêu anh.
Tôi đã định giữ kín thứ tình cảm tội lỗi ấy ở trong lòng, nhưng rồi, trong một lần nhóm liên hoan, sẵn có thứ men trong người đã thôi thúc tôi. Anh thì chỉ im lặng, không từ chối và cũng chẳng đồng ý. Sau lần đó, anh cố ý tránh mặt tôi, cứ mỗi lần nhóm tôi tụ tập có tôi thì sẽ không có anh và cứ như thế. Hơn ba tháng trôi qua cứ như thế, tôi như phát điên và không thể chịu đựng nổi vì nhớ anh. Đêm hôm ấy tôi đã uống rất nhiều, say và tôi đã khóc, tôi muốn khóc thật nhiều để rồi ngày mai tôi sẽ từ bỏ anh, từ bỏ tình cảm trái ngang của tôi.
Ảnh minh họa: Yuyin. |
Cứ nghĩ chỉ cần cố gắng rồi mọi chuyện sẽ kết thúc từ đó, nhưng rồi anh lại chủ động liên lạc với tôi, sau bao nhiêu ngày nhớ nhung, như "cá gặp nước", tôi và anh lao vào nhau như thể chẳng còn biết gì trên cuộc đời.
Và rồi từ đó tôi bắt đầu chìm đắm trong cuộc tình vụng trộm đầy tội lỗi, tôi yêu anh say đắm mà chẳng nghĩ tới việc anh đã có gia đình và cũng chẳng biết tương lai rồi sẽ ra sao. Tôi không đòi hỏi điều gì ở anh dù là tiền bạc hay danh phận mà chỉ cần có anh ở bên cạnh tôi thế là đủ.
Rồi một ngày tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ, người phụ nữ đầu kia lên tiếng, hóa ra đó là vợ anh. Chị ta đã biết mối quan hệ vụng trộm của chồng và muốn gặp tôi. Xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp và làn da trắng nuốt, ở chị toát lên vẻ quý phái và sang trọng, dù đã có hai đứa con, nhưng một cô gái còn son như tôi cũng chẳng thể dám so sánh với nhan sắc và vóc dáng của chị.
Tôi đã run lên vì nghĩ tới cái cảnh đánh ghen của các bà vợ mà tôi vẫn được đọc ở đâu đó trên các trang báo, nhưng không, cách chị cư xử ngoài sức tưởng tượng của tôi. Chị nhẹ nhàng nói chuyện với tôi như một người chị "đàn ông là thứ tham lam nhất trên đời, có 1 rồi sẽ muốn có 2, nhưng tuyệt nhiên ở chỉ vui vẻ mà chẳng bao giờ chịu bỏ vợ mình. Em là một cô gái con trẻ, tương lai còn rất dài, cuối cùng rồi người thiệt thòi cũng chỉ là em mà thôi, chị tin em đủ thông minh để hiểu được điều đó". Những lời nói của chị như có nhát dao đâm vào tim tôi, chị nói đúng, anh chẳng hề mất gì khi đến bên tôi, anh vui vẻ, sung sướng nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ anh hứa hẹn với tôi điều gì, anh cũng chưa hề một lần nói yêu tôi, chỉ là tôi quá ngây thơ và khờ dại mà thôi.
Sau lần nói chuyện với vợ anh, tôi đã lặng lẽ rời khỏi anh, cắt đứt mọi liên lạc, tôi biết mình sai nhưng vẫn lao vào, anh vốn sinh ra không phải là của tôi, ngay từ đầu đã không phải của tôi, người ta vẫn nói "cái gì không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình" chỉ là tôi đã cố dành giật nó từ tay một người khác và hiển nhiên tôi chẳng phải là chủ sở hữu của nó.
Dù chẳng hề dễ dàng nhưng tôi thấy lòng nhẹ nhàng và thanh thản, tôi cảm thấy mình đã làm đúng khi rời xa người đàn ông đã có gia đình. Tôi là người thứ 3 và dĩ nhiên sẽ chẳng bao giờ tôi được chào đón. Dù khó khăn còn ở phía trước, tôi tin hạnh phúc vẫn đang chờ tôi ở phía trước, một người hoàn toàn thuộc về tôi cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng đôi khi tôi vẫn thấy mình day dứt khi trở thành người thứ ba, thậm chí tôi lo lắng khi nghĩ về quãng thời gian đó. Liệu tôi có bị người đời lên án, liệu người mới có chấp nhận chuyện cũ không?
Hera
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.