Tôi 23 tuổi, sống tại thủ đô. Gia đình tôi không phải là người Hà Nội gốc, bố tôi là công nhân của một công ty tư nhân còn mẹ hàng ngày phải bươn chải với hàng ăn, tất bật từ sáng đến tối muộn. Vì vậy mà cuộc sống từ bé của tôi gắn liên với hai chữ "vất vả". Tôi thực sự thiếu tình cảm và sự quan tâm của bố mẹ, nhưng tôi không trách họ vì tôi hiểu sự bươn chải ấy là để dành nuôi sống cả gia đình và cho tôi ăn học.
Trước đây, chị gái tôi lấy chồng khi mới ra trường chưa đi làm vì chị ấy lỡ có bầu trước khi cưới. Chồng chị ấy làm cơ quan nhà nước, gia đình chồng cũng thuộc dạng quan chức, hầu hết làm to trong xã hội... Bố mẹ tôi không hài lòng vì việc lỡ dở ấy nhưng thấy gia đình chồng chị căn bản nên cũng đồng ý vì nghĩ đằng nào cũng lỡ rồi, cấm cũng không được, gả vào gia đình như thế chắc cũng không đến nỗi khổ.
Sau khi chị sinh bé gái đầu lòng, vài tháng sau gia đình chị có một biến cố lớn ngoài sức tưởng tượng. Anh rể tôi vỡ nợ vì cá cược bóng đá. Gia đình tôi như sét đánh ngang tai, chị gái tôi sống mà như chết, phải cố gượng mà nuôi con nhỏ. Nhà chồng chị bán mảnh đất đang ở để có tiền trả nợ cho anh rể tôi và chuyển đến một mảnh đất nhỏ hơn. Anh rể tôi hối lỗi quỳ xuống xin lỗi hai bên bố mẹ. Gia đình đều thương con nên cũng cho qua....
Nhưng chỉ vài tháng sau, anh ấy lại vỡ nợ lần 2, lần 3, 4... Gia đình hai họ điêu đứng, chị gái tôi thất nghiệp chăm con, đến nuôi bản thân còn khó huống chi việc trả nợ. Quá đau khổ, chị bế con xin về nhà ngoại sống. Tôi cũng không hiểu sao bố mẹ tôi đồng ý cho cả hai vợ chồng chị ấy về sống trong căn nhà chỉ vỏn vẹn chục mét vuông mà gia đình tôi đang sinh sống.
Nhường không gian riêng của mình cho gia đình chị gái, tôi chuyển lên tầng trên với diện tích sinh hoạt hạn hẹp. Đã không biết bao đêm tôi khóc vì vừa thương cho bố mẹ hơn 50 tuổi rồi vẫn khổ tâm, mỗi ngày một tiều tụy, vừa thương chị gái tôi con nhỏ mà phải gánh chịu nỗi đau quá lớn. Tôi vừa thương chính bản thân tôi thiệt thòi và thương đứa cháu gái mới chào đời chưa biết gì mà đã phải sống trong cảnh thiếu thốn.
Tôi thật sự bế tắc và không muốn sống, tôi luôn tự hành hạ bản thân mình. Tôi nhìn cảnh chị tôi, và giờ tới bản thân mình. Ảnh minh họa. |
Vậy mà anh rể tôi lại bước vào vết xe đổ thêm lần nữa. Hàng ngày tôi giấu mẹ, đêm về bố con tôi lại không ngủ được chờ bọn đòi nợ đến dọa nạt, đập cửa chửi bới ầm ầm. Anh rể tôi trốn biệt, bố tôi cũng thuê nhà nhỏ cho chị gái tôi ở để tránh bọn đòi nợ làm liều. Sao gia đình tôi khi đó khổ quá!
Trong thời gian đó tôi quen anh, học cùng trường với tôi nhưng khác khoa. Anh rất béo và không đẹp trai, anh trầm tính nhưng đặc biệt quan tâm an ủi tôi trong mọi chuyện. Anh nói dù tôi có lợi dụng anh, anh cũng vui vẻ chấp nhận vì anh thương tôi quá thiệt thòi. Anh chăm sóc tôi, ân cần với tôi từ những việc nhỏ nhất, tôi nhờ gì anh cũng giúp, tôi có giận anh cũng chủ động làm tôi vui. Anh ngỏ lời yêu tôi nhưng tôi không đồng ý.
Mãi gần ba năm sau, anh vẫn quan tâm tôi như ngày đầu, tôi đã quen với việc có anh bên cạnh. Vì tôi, anh giảm cân, nhiều cô gái thấy gia đình anh có điều kiện, anh lại giỏi nên vây xung quanh anh, họ còn tỏ thái độ thẳng thừng với tôi, khiêu khích tôi tránh xa ra. Nhưng anh vẫn bên cạnh tôi, vẫn yêu tôi bằng cả trái tim chân thành ấy.
Anh quá tốt! Anh nói tôi cứ yêu ai nếu tôi muốn, anh sẽ chờ... Thật lòng tôi nghĩ anh sẽ chờ thật vì quãng thời gian ba năm vừa rồi đã chứng minh điều đó. Tôi nhận lời yêu của anh, chúng tôi yêu nhau một thời gian, sau khi ra trường thì tổ chức đám cưới. Gia đình, họ hàng anh hầu hết cũng có điều kiện nhưng không chê nhà tôi nghèo. Tôi an tâm chắc sẽ tốt thôi, và đi lấy chồng cho bớt đi phần vất vả trên vai bố mẹ, để có người cho tôi tin tưởng mà dựa vào khi ngã quỵ.
Nhưng tôi đã sai lầm. Chúng tôi dự định lấy nhau xong sẽ xin việc đi làm nhưng ra trường đúng thời điểm kinh tế kiệt quệ, lại chưa có kinh nghiệm nên tìm một công việc quá khó. Đã có lúc tưởng chừng nhà tuyển dụng lựa chọn nhưng khi nhìn thấy hồ sơ đã có gia đình họ lại tặc lưỡi bỏ qua.
Bố chồng tôi xin được việc cho chồng tôi, còn tôi vẫn không có hy vọng. Họ hàng ai cũng nói "sao không tự thân mà xin việc đi cứ ở nhà", hay "không xin được việc thì sinh con đi rồi ở nhà chăm con". Tôi bế tắc và mệt mỏi. Nhưng không dưới 10 lần tâm sự với chồng, tôi nhận lại sự miệt thị của anh rằng tôi cực đoan, hay suy nghĩ xấu đi. Nhiều lần cãi nhau anh viết đơn ly dị. Tôi không tin vào mắt mình vì chúng tôi chỉ mới lấy nhau sau vài tháng, tôi cũng không làm gì sai, tôi chăm lo việc nhà, quan tâm anh từ cái quần cái áo, từ miếng ăn đến giấc ngủ. Vậy mà...
Sau đó khi ngồi lại nói chuyện với nhau anh nói anh chỉ viết để dọa tôi, nhưng những ngày sau đó mọi người nhà chồng và cả chồng tôi đều để ý và không hài lòng với tôi trong mọi chuyện. Tôi gục ngã và sợ nhưng không dám quay về. Tôi vẫn miệt mài nộp hồ sơ chỗ khác nhưng không có tia hy vọng. Mẹ chồng luôn nói bóng gió tôi kém cỏi và so sánh với những đứa con dâu trong họ có công việc ổn định, con cái đầy đủ. Tôi thật sự bế tắc và không muốn sống, tôi luôn tự hành hạ bản thân mình. Tôi nhìn cảnh chị tôi, và giờ tới bản thân mình. Phải chăng cứ là phụ nữ là phải khổ?
M.Hạnh
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.