Tôi năm nay 28 tuổi là con cả trong gia đình ba chị em. Anh cũng bằng tuổi tôi và là con út trong gia đình. Tôi và anh yêu nhau đến nay cũng đã gần bảy năm, tình yêu của tuổi học trò nó chân thành và trong sáng. Tháng sau chúng tôi dự định sẽ đám cưới, nhưng thay vì cảm giác vui sướng, hạnh phúc thì thay vào đó là một cảm giác bất an, lo lắng, do dự.
Tôi thuê một căn nhà, tôi và anh sống chung một nhà cũng được một năm rồi. Tôi sống chung với các em ở tầng 1, còn anh ở với một anh nữa ở tầng 2. Mọi chi phí sinh hoạt trong đình, từ tiền nhà, ăn uống chi tiêu, học hành của các em, tất cả mọi thứ tôi đều quán xuyến.
Hiện nay tôi có một văn phòng làm việc nhỏ, thu nhập cũng tương đối. Anh làm quảng cáo, thu nhập thì không ổn định, có lúc cũng tương đối, nhưng cũng có khi không có. Nhưng có nhiều hay ít thì anh cũng không phụ giúp thêm cho tôi (trừ khi tôi yêu cầu). Anh ỷ lại vào tôi. Đã thế dù công việc của anh có thể hỗ trợ cho văn phòng tôi nhưng anh cũng làm hời hợt.
Rồi anh cùng với một vài người bạn kinh doanh nhỏ lẻ nhưng cũng không tới đâu cả. Tôi thấy được rằng anh cũng đã rất cố gắng, làm ngày, làm đêm, nhưng có lẽ do công việc không tốt và năng lực còn giới hạn. Tôi chấp nhận điều đó. Nhưng đợt này anh lại hay nhậu nhẹt, say xỉn, bạn bè, mà nhậu là phải thật say mới thôi. Cũng vì lý do này là tôi với anh hay cãi nhau và có nhiều lần chia tay.
Ảnh minh họa. |
Nhiều lúc tôi không thể chấp nhận được một người nát rượu, nhưng dần dần tôi cũng học cách để chấp nhận nó vì tôi yêu anh. Nay chuẩn bị cưới nhưng anh cũng không có tiền, gia đình anh cũng không giúp gì, cũng chưa chụp hình hay mua sắm đồ cưới. Anh ỷ vào tôi hết bởi anh biết tôi có khả năng làm được và dư sức làm mọi thứ.
Điều mà tôi buồn nhất là khi đi khám sức khỏe tiền hôn nhân thì bác sĩ bảo anh bị khó có con (anh cả của anh ấy cũng khó có con), nếu có thì cũng dễ bị sảy thai, phải đi điều trị. Nhưng cho đến giây phút này đây, giây phút ngưỡng cửa của cuộc đời để chuẩn bị kết hôn thì tôi cảm thấy bất an trong lòng.
Điều mà tôi đắn đo, do dự và không thấy bình yên đó là tôi không hoàn toàn tin tưởng ở anh, không tin tưởng rằng anh có thể là chỗ dựa vũng chắc cho tôi, có thể che chở lo lắng cho tôi. Tôi phải làm người trụ cột gia đình và nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản, cho dù tôi có thành đạt như thế nào thì bản chất tôi vẩn là một người phụ nữ, chân yếu tay mềm vẩn cần có người đàn ông vững chắc để lo lắng cho tôi, có thể cho tôi những đứa con xinh xắn Tôi rất phân vân, tôi có nên kết hôn với anh hay dừng lại, tôi nên làm như thế nào, tôi cần sự tư vấn của mọi người. Chân thành cảm ơn.
Min11
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.