Tôi lớn lên, xinh xắn và khá thành công trong học tập, công việc. Tôi gặp anh, một người đàn ông rất bình thường. Anh bình thường trong mọi mặt. Nhưng tôi yêu và lấy anh cũng bởi sự bình thường đến an toàn như vậy. Tôi nghĩ rằng phụ nữ dù đẹp, dù giỏi giang thì cũng chỉ cần một tấm chồng lành và những đứa con ngoan thế là an phận cả cuộc đời. Với suy nghĩ giản đơn như vây, tôi quyết định theo anh về trong sự vui mừng của họ nhà trai và sự ngỡ ngàng của họ nhà gái. Nhưng không sao cả, với tôi thế là ổn.
Cưới nhau được 5 tháng, tôi có tin vui. Cảm giác ấy mới tuyệt vời làm sao. Chúng tôi vui mừng báo tin cho hai bên họ hàng và bạn bè. Nhưng niềm vui ấy quá là ngắn ngủi khi mới chỉ mười ngày sau khi biết có tin vui, tôi bị sẩy thai. Nỗi buồn ấy quá lớn với đôi vợ chồng trẻ như chúng tôi. Anh ôm tôi khóc, những giọt nước mắt mặn đắng chảy dọc theo lối đi hành lang của bệnh viện. Lúc ấy tôi tưởng như trời đất đã sụp đổ mất rồi.
Hết mấy ngày nằm viện, tôi được về nhà, nỗi buồn cũng dần vơi đi theo thời gian. Rồi cũng từ đó, nỗi buồn khác lại vây đến khi đợi mãi vẫn không có tin vui. Tôi bắt đầu lo lắng hơn ai hết vì tôi hiểu cảm giác trống trải khi vắng đi tiếng cười trẻ con trong nhà.
Chờ đợi, rồi đợi chờ. Tôi chăm chỉ uống các thể loại thuốc với hy vọng tràn trề bởi theo kinh nghiệm dân gian mẹ tôi vẫn nói, sẩy thai rồi dễ có lại lắm. Nhưng sao dễ mà lại khó thế này.
Sau một năm rưỡi đợi chờ, tôi tự thấy nên thả lỏng mình, thoải mái chắc sẽ dễ có hơn, nhưng chúng tôi vẫn không đạt được ý nguyện của mình. Tình cờ một lần tâm sự cùng chị bạn, tôi như mở cờ trong lòng vì có thêm những thông tin bổ ích cho con đường tìm con của mình. Chúng tôi quyết định đến bệnh viện uy tín khám dù xa xôi, tốn kém và vất vả đủ đường.
Nhiều khi, sự ích kỷ cá nhân len lỏi vào trong ý nghĩ của tôi, hay là chia tay nhau, biết đâu anh may mắn sẽ có con với một người phụ nữ khỏe mạnh khác. Còn tôi, chắc cũng dễ thỏa được mong ước làm mẹ mà thôi. Ảnh minh họa. |
Kết luận cuối cùng của bác sĩ bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của tôi, chồng tôi bị yếu, tinh trùng chất lượng rất kém. Biết được kết quả buồn như vậy, nhưng tôi vẫn động viên chồng rằng tinh trùng cũng như sức khỏe con người, lúc yếu, lúc khỏe, mình cứ tẩm bổ những món ăn tốt chắc sẽ khá hơn.
Giãn một thời gian, tôi lại đưa chồng đi xét nghiệm, mỗi lần như vậy, tôi đọc được trong mắt anh sự ngại ngùng với mọi người. Tôi hiểu ý và rất cố gắng làm thế nào để anh khỏi mất thể diện đàn ông. Vài lần xét nghiệm lại, kết quả vẫn không thay đổi. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc trong sự mong mỏi đến cháy lòng.
Tôi cũng đã muốn chết đi bao nhiêu lần vì khát khao làm mẹ nó quá lớn lao trong tâm trí tôi, và tôi cũng hiểu cảm giác thèm muốn con trẻ ấy của chồng. Tôi nghĩ tại sao ông trời lại bất công, không thương xót cho vợ chồng mình như thế chứ. Một ngàn câu hỏi đặt ra, nhưng không thể nào tôi trả lời cho mình được, có chăng là phép màu.
Trong khi tôi hết sức chăm chồng, thì anh lại quay ra buông lơi mọi việc. Thời gian này, anh lại không may thất nghiệp một thời gian vì cơ cấu nhân sự trong công ty thay đổi. Tôi lại ôm vào mình một khó khăn mới. Tôi làm thay công việc của một ông chồng. Tôi chán chường, mệt mỏi với ý nghĩ rằng mình trẻ, xinh đẹp, công việc ổn định, mà lại muộn đường con cái thế này. Đi làm, tôi nhận được rất nhiều ánh mắt thương hại đổ về phía mình.
Điều đó, tôi chẳng bận tâm, tôi chỉ ước ao có một nhóc tỳ là con của tôi và chồng tôi, điều ước tưởng chừng nhu rất đỗi bình thường ấy lại quá xa vời. Nhiều khi, mặc nhiên sự ích kỷ cá nhân len lỏi vào trong ý nghĩ của tôi, hay là chia tay nhau, biết đâu anh may mắn sẽ có con với một người phụ nữ khỏe mạnh khác. Còn tôi, chắc cũng dễ thỏa được mong ước làm mẹ mà thôi. Tôi chỉ muốn được làm mẹ mà thôi... Như thế liệu có phải là giải pháp tốt không? Tôi có nên chăng?
Hạ Trâm
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.