Chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu chân thành sau hơn một năm tìm hiểu. Tôi và anh đều có công việc rất tốt. Gia đình tôi khá cơ bản. Còn anh là một người hiền lành, chân chất, trầm tính và rất đẹp trai. Ngược lại tôi là một cô gái nhanh nhẹn, hóm hỉnh và khá ưa nhìn. Hai người trái ngược nhau về tính cách bề ngoài nhưng thực tình lại rất hiểu và thương yêu nhau thật lòng.
Tình yêu của tôi và anh càng được nhân lên khi tôi sinh cho anh một cô công chúa xinh xắn sau một năm đám cưới. Hạnh phúc tràn trề với thiên chức làm cha, anh đã hết lòng tận tụy, chăm sóc vợ con, luôn vun vén cho tổ ấm của mình. Tôi thực sự hạnh phúc và cám ơn anh rất nhiều.
Cuộc sống của tôi cứ êm đềm trôi nếu như không có chuyện anh có ngày thay đổi. Một con người hiền lành, tử tế, hết lòng vì vợ con, gia đình mà cũng bỗng dưng thay lòng đổi dạ. Chồng tôi đã say nắng với một người con gái khác cũng đã có gia đình, ban đầu là anh em, bạn bè trong mối quan hệ công việc. Vì công việc của anh thường xuyên phải liên quan đến công việc của người đó nên họ mới hay gặp nhau.
Ban đầu tôi không tin, vì tôi quá tin tưởng anh. Nhưng sự thật thì không thể khác. Anh đã vì người đó mà định đẩy tôi ra khỏi cuộc sống của anh. Gia đình chồng thì bênh con nên đã mặc nhiên để anh như vậy, thậm chí còn hùa vào với anh nói xấu tôi đủ điều để anh càng có cớ tránh xa tôi. Gia đình chồng còn bóng gió để anh ly hôn tôi lấy vợ khác.
Chồng tôi thì vì người đàn bà đó mà nhiều lần đánh đập vợ mỗi khi tôi động đến người phụ nữ của anh. Tôi đã đau khổ vật vã, phần vì bị chồng phản bội, phần vì gia đình chồng còn quay lưng xúi giục để anh bỏ vợ, rồi người đàn bà đó còn lên mặt cạnh khoé, láo toét thách thức tôi. Bởi bồ của chồng tôi được chồng tôi cho phép, nhà chồng còn tỏ ý quý người đó. Tất cả những điều đó dồn nén khiến tôi điên loạn và mắc bệnh trầm cảm. Tôi đã không thiết sống, nhiều lần tìm đến cái chết hoặc chỉ muốn đi tu. (Lúc tôi mắc bệnh thì con gái vẫn còn nhỏ và sống cùng nhà nội, đến khi tôi khỏi bệnh thì cháu lên ở với vợ chồng tôi. Đến giờ cháu đã 12 tuổi nhưng vẫn không hề biết chuyện của bố mẹ lúc trước). Nhưng rồi tôi vượt qua tất cả vì gia đình bên ngoại.
Đã hơn 5 năm tôi và chồng tôi vẫn sống chung dưới một mái nhà nhưng không còn tình cảm, không sự sẻ chia và không có cuộc sống vợ chồng theo đúng nghĩa. Ảnh minh họa. |
Khi tôi khỏi bệnh, tôi vẫn sống tốt với gia đình chồng và chồng vì con. Chính vì tôi sống tốt nên gia đình anh lẫn bản thân anh không có cớ gì để đòi ly hôn tôi, vì gia đình anh sợ điều tiếng. Còn anh vẫn có cuộc sống của riêng mình ở bên ngoài, nhà chồng ủng hộ anh, mẹ chồng tôi còn phát biểu rằng con trai bà có sống như thế nào thì tôi cũng phải chịu.
Mẹ chồng tôi vốn dĩ là một nhà giáo có tiếng. Bà ra ngoài thì không ai chê trách được điều gì, vì bà rất khéo, nhưng riêng việc bà đối xử cay nghiệt với con dâu chỉ tôi là người hiểu. Bà xúi giục, nói xấu tôi đủ điều với con trai để anh đối xử tàn tệ với tôi. Nhưng ra ngoài bà lại nói khác. Bà cậy con trai bà làm ra kinh tế, đó là mồ hôi xương máu của con trai bà. Bà muốn con trai bà quản kinh tế chứ không muốn để tôi biết về mức lương của chồng làm ra. Vì vậy kinh tế vợ chồng tôi độc lập từ lâu.
Bà không sống với vợ chồng tôi mà ở với người con út, bao nhiêu của cải vốn liếng bà dồn hết làm nhà cho chú út. Còn nợ nần sau khi làm nhà xong bà bắt chồng tôi phải có trách nhiệm trả nợ cho em vì bà cho rằng chồng tôi làm ra tiền thì phải có trách nhiệm với em. Bà còn khinh ghét, nói xấu tôi đủ điều để mọi người cũng nghĩ tôi như vậy. Tôi thực sự sợ con người như vậy. Đến giờ là đã hơn 5 năm tôi và chồng tôi vẫn sống chung dưới một mái nhà nhưng không còn tình cảm, không sự sẻ chia và không có cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa.
Bên ngoài mọi người vẫn nghĩ chúng tôi cũng hạnh phúc, kể cả họ hàng nội ngoại hai bên, vì tôi cố giấu và vẫn thường nói hay nói tốt về chồng và gia đình chồng. Kể cả việc sinh đẻ mẹ chồng tôi cũng ngấm ngầm chỉ đạo để anh không có con với tôi nữa. Vì bà không cho tôi được sinh thêm đứa nữa, bà cho rằng tôi đã có thời gian trầm cảm nên nếu đẻ sợ đứa trẻ sinh ra lại giống mẹ nó thì con trai bà khổ. Nhưng bà lại khéo léo giả vờ nói với tôi rằng "sao không đẻ nữa đi".
Trời ơi, sao nghiệt ngã vậy, việc bà làm bà lại bày trò với tôi để che mắt ta thế gian, để tôi không thể trách bà được điều gì, và để coi như bà không can thiệp vào cuộc sống riêng của vợ chồng tôi. Nhiều đêm tôi ứa nước mắt nhưng không dám chia sẻ với ai vì thương con. Tôi cảm thấy có lỗi với con gái nhiều quá, làm mẹ mà đã không cho con được có chị có em.
Còn chồng tôi thì tuyệt đối nghe mẹ nên tôi cũng chẳng biết làm sao. Mọi người hai bên nội ngoại thì cứ giục tôi sinh thêm vì đứa lớn đã hơn 10 tuổi rồi còn gì. Tôi chỉ biết cười mà không biết phải trả lời sao. Mọi người đâu biết từ lâu chúng tôi có cuộc sống vợ chồng đâu. Nhiều khi tôi tự hỏi không biết kiếp trước mình gây nghiệp chướng gì mà kiếp này tôi phải chịu cảnh như vậy.
Mọi người không biết vẫn cứ nghĩ mẹ chồng tôi và chồng tôi là người rất tốt, rất tử tế. Trời ơi, sao trên đời vẫn có người sống hai mặt như vậy. Tại sao mẹ chồng tôi nghiệt ngã với tôi vậy chứ? Nhiều khi tôi không biết phải làm sao với cuộc sống của mình. Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Hân Ngọc
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected]t để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.