Tôi 23 tuổi, tôi và anh yêu nhau gần 7 năm. Tôi có môt gia đình tan vỡ, cha mẹ và chị em tôi lưu lạc mỗi người một nơi. Tôi lớn lên trong sự dè bỉu, xa lánh, ghét bỏ của mọi người vì họ cho rằng tôi có một người mẹ không tốt. Tôi sống một mình lúc 14 tuổi, và sau đó tôi gặp anh. Thời gian đầu yêu nhau tôi luôn mơ về một gia đình nhỏ của riêng mình rồi mọi chuyện dần lệch đi so với giấc mơ đó.
Tôi còn nhớ lúc đến nhà anh lần đầu tiên mẹ anh hỏi vài câu về tôi và gia đình (thật sự lúc đó tôi rất lúng túng không biết phải nói sao nhưng tôi vẫn nói thật). Lần thứ hai mẹ anh chỉ nói đúng hai câu rồi bỏ đi, thậm chí lúc đó anh bỏ tôi ngồi đó một mình còn anh đi sửa ống nước trước nhà và vài lần sau đó thì tệ hơn. Tôi chỉ gặp gia đình anh 6 lần, nhưng ngay lần gặp đầu tiên tôi đã cảm nhận mẹ anh không thích tôi và thấy tình yêu không có tương lai.
Anh là một người tốt tính, ngay thẳng, hơi cứng nhắc một chút nhưng biết quan tâm, chăm sóc, rất có hiếu với cha mẹ, đặc biệt nghe lời mẹ và nhược điểm là anh ít khi lãng mạng, và thiếu hài hước. Tôi không biết mình yêu anh ở điểm nào nhưng tình cảm tôi dành cho anh là không thể chối cãi.
Tuy vậy, gần đây xảy rất nhiều vấn đề là anh đã 27 và mẹ anh sốt ruột việc cưới hỏi của anh bởi anh là con trai một. Nhưng bà không thích tôi nên buộc anh phải chia tay tôi nhưng anh không muốn, cũng không dám cãi lại. Do đó, anh đang do dự chia tay hay không chia tay, còn tôi thì đang chờ sự phán xét của anh.
Ảnh minh họa: Ravishment. |
Thật ra thì tôi cũng như anh, một nửa thì muốn chia tay để anh khỏi bị dằn vặt, khó xử, tôi thấy anh buồn trong lòng nên rất khó chịu. Một phần thì tôi không muốn vì còn yêu anh, tôi không biết mình sẽ thế nào khi không có anh bên cạnh.
Hai năm đầu tiên tôi còn mơ về một ngôi nhà có tôi có anh và những đứa nhỏ. Những năm về sau thì tôi chỉ muốn yêu nhau như vậy đừng cưới hỏi vì thực thế không như là mơ. Gia đình tôi đổ vỡ vì bà nội ghét mẹ tôi, cha lại không bảo vệ được gia đình của mình, tôi sợ mình sẽ bước vào vết xe đổ đó.
Tình yêu của tôi được bạn bè rất hâm mộ, nhưng không ai biết tôi sợ mất đi nó bất cứ lúc nào. Rồi chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Tôi và anh có nhiều quan điểm bất đồng về gia đình, anh lớn lên trong một gia đình tốt đẹp, vững chắc ở thành phố, còn tôi lớn lên với cơ thể mang trong mình đầy vết thương ở nông thôn. Chúng tôi không có chung tiếng nói, trừ con tim đang đập mạnh trong ngực kia.
Tôi nói với anh: "Đừng lo lắng, đừng buồn, anh nên làm gì thì hãy buông tay đi làm em sẽ không trách anh, đừng lo lắng em sẽ sống tốt khi không có anh, nếu mình chia tay mong là ngày anh cưới vợ em có thể đến mừng cho anh" đó là lời nói nửa thật, nửa giả của tôi. Thật ra tôi cũng không rộng lượng như thế đâu. Tôi biết tình yêu đầu của mình sắp đi đến hồi kết, tuy rất đau khổ nhưng tôi biết rõ tình yêu của tôi không thể tiếp tục. Một khoảng cách rất lớn để tôi có thể chạm tay đến hai chữ "hạnh phúc", hai từ đó cách tôi khá xa.
Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này, các bạn hãy giúp tôi. Cám ơn mọi người.
Tâm Anh
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected]t để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.