Tôi và anh lấy nhau tính đến nay đã là 13 năm và có một cô con gái xinh xắn. Chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu chân thành chứ không qua mai mối. Sau đám cưới chúng tôi ra ở riêng. Tôi và anh đều làm trong nhà nước. Vị trí công việc của anh và tôi đều rất tốt.
Những năm đầu chung sống, anh quả là một người chồng lý tưởng, một người cha tuyệt vời. Anh hết lòng chăm sóc cho vợ con, luôn một lòng vun vén cho mái ấm nhỏ bé của mình. Tôi thầm cám ơn anh rất nhiều và tôi đúng là một người phụ nữ thật hạnh phúc vì có được người đàn ông tuyệt vời như anh.
Không chỉ là một người đẹp trai, học giỏi, có vị trí công việc tốt, hiền lành mà còn là người chồng chỉ biết có vợ và con. Hết giờ làm việc là anh về nhà ngay để giúp vợ việc nhà hay trông con. Tôi thực sự viên mãn với cuộc sống của mình, cảm thấy mình là một người may mắn vì có anh. Cuộc sống cứ vậy trôi đi và tôi ngỡ cuộc sống của mình sẽ êm đềm chảy trên con đường hạnh phúc đến cuối đời. Vậy mà, đúng là ở đời không ai học hết chữ ngờ.
Anh đã phản bội tôi sau 7 năm là người chồng lý tưởng. Ban đầu tôi ngỡ ngàng không thể tin vào điều đó. Nhưng sự thật vẫn là sự thật không thể khác. Người đàn bà của anh làm ở một cơ quan có mối liên hệ mật thiết với công việc của anh và hai người thường xuyên liên quan với nhau vì công việc. Người đó cũng đã có gia đình. Tôi đã vật vã đau khổ khi anh quay lưng với tôi và chỉ nhất nhất người đàn bà đó.
Còn người đàn bà kia vì được anh bao bọc nên đã ngang nhiên nhảy vào gia đình tôi thách thức và gây sự hỗn láo với tôi. Tôi có lên tiếng bảo chồng thì bị anh hắt hủi, thậm chí anh còn vì người đó không ít lần đánh đập tôi khi tôi động đến người đàn bà của anh. Gia đình anh thì mặc kệ và còn ra sức bênh anh. Họ còn nhân cơ hội này nói xấu tôi đủ điều để anh càng xa lánh, hắt hủi tôi càng tốt. Kể cả anh bỏ tôi để lấy vợ khác.
Ảnh minh họa. |
Liền một lúc phải hứng chịu bao điều cay đắng ngoài sức tưởng tượng của tôi nên không chịu nổi tôi đã mắc bệnh trầm cảm suốt thời gian dài. Đã nhiều lần tôi tìm đến cái chết hoặc chỉ muốn đi tu. Nhưng rồi tôi được cứu sống nhờ gia đình bên ngoại. Lúc tôi bị ốm con gái tôi ở với nhà nội, sau này tôi khỏi bệnh thì cháu lên ở với vợ chồng tôi. Vậy là tính từ lúc tôi bị bệnh đến lúc tôi khỏi hẳn là khoảng hai năm.
Khi khỏi bệnh tôi vẫn rất đau khổ nhưng lúc đó tôi biết chấp nhận sự thật, cộng với sự an ủi của bạn bè và gia đình ngoại nên tôi vẫn sống tốt với chồng và gia đình chồng vì con để cháu không thiệt thòi (mặc dù chồng tôi vẫn không thay đổi, nhà chồng vẫn ghét tôi). Tôi cứ sống vậy nên chồng và nhà chồng không có cớ gì để hất tôi ra. Nhiều lúc tôi cũng muốn bỏ quách cho xong nhưng nghĩ đến con tôi lại âm thầm chịu đựng.
Chồng tôi thấy tôi vậy cũng dần dần thay đổi cách cư xử với tôi, không còn đánh đập hay khó dễ với tôi nữa. Nhưng có một điều là chồng tôi hoàn toàn nghe nhà nội, mà mẹ chồng tôi thì cực kỳ cay nghiệt, bà thường xúi con trai đủ điều để con bà hành hạ vợ càng nhiều càng tốt. Nhưng bề ngoài thì bà khôn khéo che đậy để không ai biết được việc làm của bà. Chỉ có tôi là hiểu được con người bà nham hiểm như thế nào, nhưng không nói được vì tôi biết có nói ra cũng không ai tin tôi, vì từ trước mọi người vẫn khen bà biết sống (bà cực kỳ khôn khéo nhưng thực tình không thật chút nào). Tôi rất sợ con người như vậy.
Nhưng nghĩ đến con tôi lại gạt nước mắt sang một bên và vẫn sống thật tốt để con tôi không phải khổ. Sau hai năm mắc bệnh và bốn năm khỏi bệnh đến giờ chồng tôi ít nhiều cũng hiểu được tôi là con người như thế nào. Vì tôi vẫn nhẫn nhịn sống với con mặc anh đi đâu, làm gì và sống với ai thì anh sống, tôi không nửa lời trách móc hay oán thán điều gì. Thậm chí tôi còn thường xuyên bị bồ của anh gọi điện, nhắn tin thách thức và chọc ngoáy, láo toét với tôi. Tôi vẫn cắn răng không nửa lời. Anh về tôi vẫn chu đáo với anh.
Thời gian đã chứng minh những việc tôi làm và anh dần cũng hiểu nên giờ anh đã tốt hơn với tôi nhiều. Anh có trách nhiệm với gia đình vợ con hơn, chu đáo với cả bên ngoại nhà vợ. Tôi rất vui vì những gì anh đã dần thay đổi đó. Tôi cũng không mong gì hơn nữa khi anh đã được như vậy. Vì có lúc tôi tưởng sẽ không tồn tại được cuộc sống hôn nhân. Đối với tôi như vậy là đủ rồi. Nhưng nhiều khi tôi cũng không khỏi chạnh lòng vì dù anh có thay đổi vậy, rất tốt với nhà ngoại như vậy, có trách nhiệm với con, nghĩa vụ với vợ như vậy...
Nhưng tuyệt nhiên anh và tôi không có cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa. Vỏ bọc bên ngoài chúng tôi vẫn sống để mọi người nhìn vào đánh giá là một gia đình rất hạnh phúc, nhưng thực tình bao nhiêu năm nay tôi không được làm vợ đúng nghĩa. Tôi biết anh vẫn có người đàn bà khác bên ngoài nên chuyện vợ chồng anh không có với tôi. Những tưởng lúc trước ghét bỏ vợ thì vậy, giờ anh đã sống tốt trở lại cho dù không bằng trước thì anh vẫn cho tôi cuộc sống của người làm vợ. Nhưng điều đó không xảy ra.
Chúng tôi vẫn nằm chung giường, vẫn chuyện trò nhưng không có điều đó (xin được mở ngoặc là công việc của chồng tôi thì trực suốt, tuần phải vắng nhà mấy buổi, có lần đi gần tuần mới về nhà). Tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt nên nhiều khi cũng thèm khát được vòng tay xiết chặt của người đàn ông là chồng.
Tôi mới ngoài 30 mà đã vậy. Từ khi vợ chồng tôi xảy ra chuyện rồi và không biết liệu đến bao giờ chồng tôi mới lại cho tôi có được cuộc sống vợ chồng? Hay cứ sống như thế đến già nhỉ? Nhiều khi tôi cũng không khỏi buồn vì điều đó. Nhiều đêm dài bỗng thấy cô đơn trống trải quá? Đây phải chăng là cô đơn trong hạnh phúc của cuộc sống vợ chồng tôi không các bạn nhỉ?
Mộc Hạ
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.